Enter your keyword

Ảnh nóng của Nguyễn Hồng Loan

Ảnh nóng của Nguyễn Hồng Loan

Ảnh nóng của Nguyễn Hồng Loan

Ảnh nóng của Nguyễn Hồng Loan
Rate this post

Ảnh Kute của Nguyễn Hồng Loan

Link facebook của Nguyễn Hồng Loanhttps://www.facebook.com/zynnie.nguyen.9

SẮP SANG TUỔI 28 RỒI, MÀ CẬU VẪN CỨ 17, 17 THÔI...

Gần đây cứ hay đọc được cfs nyc qua đời, mình lại nghĩ, lại khóc. Hồi 17 tuổi mình cũng có 1 cậu người yêu. Cậu ấy rất giỏi, rất tốt, rất thông minh, rất đẹp zai… Cậu ấy và mình còn định 2 đứa học xong lớp 12 sẽ cùng đi Anh du học, cậu ấy và mình còn định 2 đứa sau kiếm thật nhiều tiền để lập quỹ từ thiện riêng, cậu ấy và mình còn định viết sách, cậu ấy và mình còn định…. rất nhiều thứ nữa.
Hôm đó là ngày sau Giáng Sinh, cậu nợ quà Giáng sinh của mình nên sau khi đi đá bóng với bạn thì qua nhà mình đưa quà. Đang đi sang đường thì xe tải lao đến, đâm vào cậu, mình đứng đó, bạn thân của cậu đứng đó…. Cậu đi, mang theo cả lời hứa sẽ là “bầu trời” của mình, sẽ luôn ở đó, sẽ luôn bảo vệ mình.

Mình chuyển trường, chuyển nhà, mình bị trầm cảm 1 thời gian, bố mẹ đang công tác ở nước ngoài bay về hỗ trợ mình, 1 thời gian dài… Và từ đấy trở đi, chưa 1 lần mình ở Hà Nội ngày Giáng Sinh và cũng chẳng bao giờ mình đi chơi vào Giáng Sinh nữa. Hết lớp 12 mình định đi du học thì công ty bố gặp khó khăn về tài chính nên không đi nữa. Mình vào Sài Gòn học, vì mình không muốn ở lại Hà Nội nữa…
2 năm sau ngày cậu mất mình có ny mới. Anh ý là người rất giỏi, rất hiểu chuyện và hiểu mình. Anh ý là người đưa mình ra mộ cậu sau 5 năm mình trốn chạy ko dám đến thắp hương cho cậu 1 lần. Anh ý là người luôn tôn trọng cậu, tôn trọng quá khứ của mình… 1 người đáng để ngưỡng mộ và tôn kính. Mình tốt nghiệp đại học, gia đình anh ấy muốn anh ấy lấy vợ luôn, mình, ở thời điểm đó thì không muốn như vậy. Mình có ước mơ mà, mình muốn có sự nghiệp trước và cũng chẳng muốn kết hôn sớm như vậy… nhưng có lẽ, 1 phần là vì cậu, có vẻ mọi người đều nhìn ra điều này. Mình và anh ấy chia tay, kể từ đó đến giờ cũng gần 5 năm rồi, và mình cũng không yêu ai từ đó đến giờ luôn. 5 năm từ ngày tốt nghiệp đại học, mình lao đầu vào làm việc điên cuồng, ngày nào cũng làm từ 7h sáng đến 10 11h đêm, cho đến tận bây giờ, ước mơ trở thành đại luật sư của mình có vẻ thành công rồi. Mình vẫn thế, đi du lịch rất nhiều, nhưng làm việc cũng rất rất nhiều.
Mình vẫn luôn kiên cường kể từ hồi đó, vẫn mạnh mẽ kể từ hồi đó…
Có 1 lần bạn trợ lý hỏi mình: em thấy chị lúc nào cũng vui vẻ nói nói cười cười, nhưng nhiều lúc em thấy chị trầm tư thế nào ấy? ngày trước có chuyện gì xảy ra ạ… Mình chỉ cười. Cười vì mình cần mạnh mẽ, cần cố gắng vì các em nhân viên, vì bọn đàn em, vì ước mơ và vì bố mẹ…
Mẹ đi xem bói rất nhiều, tất cả đều nói cậu theo mình. Cậu không để mình đi lấy chồng và người ta sẽ làm lễ gì đó với cậu. Mình đau lòng thêm lần nữa. Nhưng chắc không làm khác được, vì không thể để bố mẹ buồn mãi vì mình như thế được.

Nếu bạn nào chưa từng trải qua nỗi đau như thế này thì không thể nào hiểu được đâu, nó kinh khủng khiếp hơn tất cả những gì mình có thể tưởng tượng được, nhiều lúc chỉ muốn gào lên nhưng mà vẫn chỉ dám khóc bé vì sợ người khác nghe thấy, sợ ai đó mà biết mình đang khóc sẽ buồn, sẽ thương.

11 năm rồi, mình vẫn đeo sợi dây chuyền cậu tặng, mật khẩu thẻ vẫn là ngày sinh của cậu, mình không còn tình cảm với cậu nữa đâu, nhưng cái còn lại là day dứt, là áy náy, là nỗi đau, là ám ảnh, là hoài niệm… Đến tận bây giờ mình mới biết chính ra những cảm giác này mới thực sự kinh khủng, kinh khủng hơn cả những gì mình biết.
11 năm rồi, mình lại ra thăm mộ cậu, với cậu bạn năm ấy cũng cùng đứng đó.
11 năm rồi, 11 năm qua mình vẫn sống tốt, vẫn nhí nhảnh vẫn vô tư vẫn nói nói cười cười, vẫn ngước lên bầu trời mỗi ngày vì tin rằng cậu cũng đang nhìn mình.
11 năm rồi, mình vẫn sống an yên và kiên cường như mong muốn của cậu.
11 năm rồi, chưa bao giờ mình cảm thấy cô đơn hay lạc lõng đâu. Chỉ có điều, đôi khi mình cảm thấy rất mệt, mệt cực cậu ạ. Áp lực công việc áp lực gia đình áp lực gồng gánh mọi thứ….
11 năm rồi, mình định năm sau đi du học, mình muốn thay đổi. Mình phải lấy chồng chứ, không thể để bố mẹ buồn vì mình mãi được.
11 năm rồi, 11 năm mà mình cảm giác dài như cả 1 nghìn năm vậy…..
————-
Hôm nay Bầu Trời vẫn trong xanh, mình vẫn thế, mọi thứ vẫn thế. Sắp đến tháng 12 rồi, sắp sinh nhật mình rồi, 12 ngày sau là ngày giỗ, của cậu….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *